Góc Yêu Thương - Ngày bạn xăm tên người yêu phía sau gáy, bố bạn dọa từ mặt, mẹ bạn khóc ngất.
Thằng con quý tử, cháu đích tôn của gia đình trí thức, phong cách chẳng giống ai, tư duy khác người, bố mẹ bạn không chấp nhận, nhưng bạn vẫn lặng lẽ làm. Điều bạn đã quyết định, bạn chưa bao giờ hối hận.
Hai năm sau, bạn chia tay người yêu, đúng hơn là người yêu bỏ bạn đi với người khác. Bạn lại lặng lẽ đến hàng xăm, nhưng không phải để xóa bỏ, bạn thêm một đường gạch ngang vào hình xăm đã từng là tác phẩm nghệ thuật nhất của riêng cuộc đời bạn ấy.
Hình xăm mới không xấu, nó giống một mã vạch với ký hiệu lạ mắt càng thu hút ánh mắt người nhìn. Bạn bảo, bạn đã từng yêu và đã từng có những kỷ niệm rất đẹp, chẳng có lý do gì để xóa bỏ một người hoàn toàn ra khỏi cuộc đời, biến mất như chưa từng tồn tại. Làm vậy là hổ thẹn với quá khứ. Bạn không xóa, bạn chỉ gạch tên người ấy trong tim và cắt lên da thịt mình một vết sẹo, không hề xấu xí mà còn phải đẹp, phải thu hút, để tưởng nhớ cuộc tình đã chết ấy.
Để nhắc nhở mình một nỗi đau chưa thể nhạt phai. Chỉ khi còn biết đau, người ta mới biết mình đang sống. Và bạn đúng, vì bạn vẫn sống, không quằn quại, không bê tha, nhưng biết đau để thấy mình không vô cảm. Bạn thoát khỏi một cuộc tình đổ vỡ, lặng lẽ, âm thầm, không có nước mắt, không có những kêu gào, quân tử như đàn ông phải thế.
Nhưng nỗi đau thì vẫn nằm lại đó, trên hình xăm có nét gạch ngang như một vết hằn mãi mãi không thể lành trong cuộc đời bạn. Tôi nói với bạn, có những nỗi đau, không mất đi, nó vẫn cứ tồn tại với thời gian, nhưng nếu như trong tâm tưởng mình chưa bao giờ tồn tại niềm oán hận, thì nỗi đau cũng chỉ là một thứ cảm xúc nhắc nhở mình biết sống và biết yêu chính mình hơn, vậy thôi.
Tha thứ và lãng quên là hai việc khác nhau, phải không? Có những người chọn cách cố để lãng quên nhưng chưa bao giờ tha thứ, chính vì vậy, một ngày nào đó gặp lại người cũ, nỗi đau và niềm oán hận trở về, họ sẽ chỉ càng làm tổn thương chính mình khi không thể sống hết mình cho hiện tại.
Một cuộc tình kết thúc, có hay không có lỗi của người kia, lỗi của chính mình thì hãy cứ chọn cách tha thứ và lãng quên, cho chính mình và cho cả người, cơ hội để tìm thấy ánh sáng ở một con đường khác. Bởi vì, kết thúc chính là bắt đầu. Con đường bạn đi, hãy chọn nỗi đau như một thử thách cho sự khởi đầu….
Chỉ khi còn biết đau, người ta mới biết mình đang sống / Lukhachdem Blog
-goiyeu.net -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét