Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Quá muộn rồi anh ạ, anh đã chính thức bước ra khỏi cuộc đời em...

Những Lời Chúc Ngũ Ngon  - Không có ai không có ai mà không sống được... Tạm biệt anh và quá khứ, em phải đi rồi..

Anh hỏi em còn thương anh không?


Sao em có đủ dũng cảm để làm việc đó thêm một lần nữa hả anh? Sao em có thể cắn môi chấp nhận đau lại nỗi đau mà ngày hôm qua em mới vừa vùi lấp, dù vẫn còn sót lại nơi đây ít nhiều cay đắng.

Trong giây phút cuối, anh đã không giữ lấy em. Trong giây phút cuối, anh đã không giữ lấy em như anh từng nói, anh luôn nói, là anh cần em, anh cần có em. Anh đi. Trong giây phút cuối ấy, em cảm nhận được cả thế giới xung quanh như đang sụp đổ, tất cả, chỉ chừa vẻn vẹn đủ chỗ cho đôi chân này đứng lại. Anh đi. Bỏ lại một đứa con gái yếu đuối chưa kịp tỉnh giấc mơ đầy ảo tưởng, cổ tích đến ma mị. 

Em như lọt thỏm vào một cái hố sâu hoắm của nỗi buồn, miên mang, cứ rơi, rơi mãi theo chiều trọng lực. Em ôm đồm nỗi buồn vào lòng và gặm nhấm nó, còn bên ngoài thì lúc nào cũng mang một nụ cười thường trực. Cảm giác đó khó chịu lắm, khi không biết phải để nước mắt lắng vào trong hay là để nó tuôn trào theo cảm xúc. Em tự dặn mình không bao giờ được khóc, không được yếu đuối nhưng cái tĩnh lặng của màn đêm đã làm em trở nên bất lực. Em sợ nỗi cô đơn. Không ai nói cho em biết em phải làm gì, em phải làm sao. Em khủng hoảng.

Nhưng anh à, khi rơi đến tậm đáy của cái hố sâu ấy, hoặc là con người ta phải tìm cách leo lên, hoặc là chết. Khi em chạm đến tận cùng nỗi buồn là lúc trái tim đã đóng thành băng và em bắt đầu suy nghĩ. Tại sao anh có thể bỏ đi như vậy? Tại sao trong cuộc tình này chỉ có mình em đau khổ?

Tại sao em phải cố gắng yêu một người không còn yêu em?

Những Lời Chúc Ngũ Ngon  - Không có ai không có ai mà không sống được... Tạm biệt anh và quá khứ, em phải đi rồi..

Em đã mất quá nhiều thời gian vào cái việc vô nghĩa đó. Có lẽ em đã sai, em sai vì đã dành hết tình yêu của mình cho anh, em sai đối với bản thân em. Người ta hay mỉa mai: "Trong tình yêu đứa nào yêu nhiều hơn thì khổ nhiều hơn". Đúng rồi đó anh, khi anh không biết câu trả lời thì hãy im lặng mà chấp nhận câu nói đó đi, đừng cự cãi, vì anh có bao giờ yêu em hết mình đâu.

Anh biết không, cũng chính trong giây phút cuối anh đi, anh đã gom đi hết mọi cảm xúc của em về tình yêu này, để lại đây một trái tim trống vắng đến trơ trọi. Nhưng khi em thoát khỏi sự ảo tưởng đến ma mị về tình yêu, em mới thấm thía một điều, rằng không có ai không có ai mà không sống được. Em phải sống, sống thật tốt, anh phải hối hận. Mà anh hối hận thật, anh xin em quay về, anh nói là anh nhớ em, anh còn thương em lắm,...

Nhưng anh biết không, mọi lời nói của anh sau khi chia tay đều trở thành vô nghĩa.

Sao không giữ lấy em khi em vừa mới quyết định rời xa anh, sao lúc đó anh chỉ vẻn vẹn một tiếng "ừ". Có phải từ khi chia tay, anh mới nhận ra rằng chỉ có em đơn phương mang lại cho anh niềm vui, chỉ có em thương anh sau tất cả. Rồi khi không có em, anh trở lại với thế giới nhạt nhẽo của mình, anh không quen, anh lạ lẫm, anh mới tìm về em. Anh mới nhận ra anh đã thật sự mất em, chứ không phải mất "giỡn chơi" như bao lần trước nữa.

Thật tiếc, cánh cửa cuối cùng đã đóng, anh à...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét